Tuổi thơ tôi êm đềm trong mát
Cánh đồng quê vàng óng bát ngát
Đàn trân trắng lững thững đi về
Lũ trẻ nghèo bi bô học lớn.
Đó là những vần thơ tôi làm khi bị ốm năm lớp 12. Hoàn cảnh khi đó không mấy tươi sáng nhưng tôi vẫn yêu đời và biết ơn những ngày tháng tuôi thơ. Không ồn ào, không cầu kì nhưng đầy tình thương. Và khi con người ta cảm nhận được VỊ NGỌT CỦA TÌNH NGƯỜI, ta sẽ sống xứng đáng để được hưởng nhiều hơn nữa.
Con biết ơn mẹ vô cùng. Nhớ những chiều mưa, trời lạnh và rét. Tiếng quạ kêu len trong mùi khói sương rơm rạ. Con đi mua đậu phụ ở gần nhà. Mẹ vào nghỉ sớm và nấu cơm hộ con. Con thái rau, nấu cám cho lợn- bên bến lửa đầy than ấm mùa đông. Con sợ tiếng quạ kêu. Con thích ăn cá chỏng mẹ nấu.Con yêu của mẹ sẽ sống xứng đáng mẹ ạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét